III. TÌNH NGƯỜI, TÌNH ĐỒNG CHÍ VÀ BA LẦN RƠI NƯỚC MẮT CỦA MỘT QUÂN NHÂN
Thực tế là cả 65 cán bộ, chiến sĩ của đại đội 6 chưa bao giờ làm những nhiệm vụ được gọi là “đặc biệt” liên quan đến tìm kiếm thi thể nạn nhân như lần này.
Ban đầu, đã có những bỡ ngỡ nhưng quá trình thực hiện nhiệm vụ, qua những gì tận mắt chứng kiến đã khiến tất cả chúng tôi thay đổi hoàn toàn trong nhận thức và hành động.
Ngay giây phút đầu tiên hành quân đến khu vực đường dốc xuống nhà văn hóa thôn, toàn bộ khung cảnh tang thương đập vào mắt chúng tôi. Đặt mình vào hoàn cảnh của người dân Làng Nủ, chúng tôi rất đau lòng và có nhiều cảm xúc không thể diễn tả.
Rồi quá trình tìm kiếm, những hôm thuận lợi thì ít mà vất vả, khó khăn, nguy hiểm lại quá nhiều. Tôi còn nhớ ngày hôm đấy, đơn vị vớt được 3 thi thể đầu tiên ở gần bờ, tương đối thuận lợi.
Đến thi thể thứ 4, sau khi máy múc kéo lớp gỗ phía trên ra bên ngoài, nhìn thấy nạn nhân ở cách rất xa, lòng suối lại sâu, đầy bùn nhão và không thể nào tiếp cận được. Hai đồng chí Khải và Quyến xung phong ngồi trên đầu máy múc cơ động vươn ra đến giữa. Nhưng máy múc vươn hết tầm rồi vẫn không tiếp cận tới mục tiêu.
Lúc ấy, Quyến bảo Khải nắm chặt tay, để dùng toàn thân vươn ra xa nhưng vẫn chưa thể chạm tới nạn nhân. Vậy là đồng chí Quyến nhanh trí, dũng cảm gạt tấm ván đang trôi cạnh đó, đặt tạm một chân lên, rướn hết sức vươn ra để nắm chân cháu bé và đưa vào.
Bàn tay của Khải lúc ấy nắm tím chặt tay đồng đội mình. Mặt Quyến đỏ au vì cố nhịn thở để vươn, kéo. Cả hai cùng bế cháu bé vào trao tận tay cho mẹ cháu đang chờ chực bao ngày qua. Chị ấy kể với tôi trong nước mắt rằng mình nuôi con đến giờ này chưa một lần nỡ đánh, nỡ mắng một cái nào vì cháu đáng yêu vô cùng. Vậy mà…
Chứng kiến cảnh đoàn tụ đau đớn ấy, tất cả chúng tôi hiểu được rất rõ ý nghĩa của những nỗ lực mình vừa thực hiện. Từ đấy, chúng tôi đốc thúc, động viên nhau, coi người dân, nạn nhân như người thân của mình. Cứ thế là làm thôi. Làm tập trung, làm hiệu quả và làm nhanh hơn nữa.
Chị ấy kể với tôi trong nước mắt rằng mình nuôi con đến giờ này chưa một lần nỡ đánh, nỡ mắng một cái nào vì cháu đáng yêu vô cùng. Vậy mà…
ĐẠI UÝ NGUYỄN HỮU MẠNH - ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG ĐẠI ĐỘI 6, TRUNG ĐOÀN 98, SƯ ĐOÀN 316
Rồi một lần, đến ca đồng chí đại đội trưởng đại đội khác ở cùng phòng mình đi kiểm tra quân số, lúc ấy là khoảng 11 giờ đêm. Một lúc sau, tôi thấy đồng chí về phòng, theo sau là một chiến sĩ. Không bật đèn vì sợ ảnh hưởng đến mọi người, đồng chí lặng lẽ dùng đèn pin soi, mở ba lô và lấy ra chiếc quần đùi quân nhu đưa cho chiến sĩ. Anh bảo: “Chú đừng mặc đồ lạnh, lấy tạm đồ của anh mặc vào rồi đi ngủ, để mai có sức còn làm việc sớm”.
Sau này tôi mới biết, đại đội trưởng nhìn thấy chiến sĩ của mình nửa đêm xuống bếp lúi húi thổi lửa hong khô quần áo đã bị ướt hết vì đi làm trời mưa suốt ngày. Chiến sĩ nhìn thấy thủ trưởng thì sợ hãi, tưởng tượng ra sẽ bị trách mắng. Ai ngờ, đồng chí ấy chọn mặc nguyên đồ cũ, nhường quân nhu của mình cho chiến sĩ trong đêm…
Rồi cán bộ hậu cần của đơn vị cũng kể với chúng tôi, chuyện anh đến các gia đình tìm mua thịt lợn nấu ăn cho bộ đội. Lúc ấy thường trực là những câu trả lời: “lũ cuốn trôi hết rồi, không có lợn bán đâu”.
Ấy thế mà có chị chủ nhà giữ anh lại và bảo: “Lợn gia đình không có, chỉ còn 1 con bò cho các chú bộ đội. Để tôi dắt sang cho các chú thịt”.
Anh nuôi nghẹn lại, cay cay nơi khóe mắt, lắp bắp giải thích: “Chúng em đã có chế độ, tiêu chuẩn của quân đội rồi. Chị giữ con bò lại, hết lũ còn có kế sinh nhai. Chúng em tuyệt đối không dám nhận con bò của chị!”…
Suốt 14 ngày ở Làng Nủ, vượt qua những đau thương, mất mát khủng khiếp, chúng tôi đã có cơ hội hiếm hoi được chứng kiến tình người ấm áp, tình đồng chí sắt son như vậy đó.
ĐẠI UÝ NGUYỄN HỮU MẠNH - ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG ĐẠI ĐỘI 6, TRUNG ĐOÀN 98, SƯ ĐOÀN 316
Cơ bản, tôi là người tương đối cứng rắn nên chuyện rơi nước mắt là không nhiều. Có ba lần. Một lần là khi bố mất. Một lần khi bác sĩ báo tin con khó khăn về sức khỏe. Và lần thứ 3 là ngày chia tay với bà con Làng Nủ. Ngày hôm đó, không ai bảo ai, từ bà con nhân dân cho tất cả cán bộ chiến sĩ… đều chẳng thể cầm nước mắt được nữa.
Trong cuộc đời quân ngũ, chắc hẳn ai nấy đều trải qua những năm tháng đầy thử thách, khó khăn của thao trường rèn luyện và lưu giữ những kỉ niệm không thể nào phai mờ. Là những người lính trực tiếp giúp đỡ nhân dân thôn Làng Nủ khắc phục hậu quả thiên tai, giúp bà con xoa dịu nỗi đau mất mát người thân, chúng tôi sẽ lưu giữ mãi trong ký ức về hành trình vì nhân dân phục vụ, không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có nhiệm vụ nào không thể hoàn thành và không có kẻ thù nào không thể đánh thắng!