II. Từ tiếng nói bên trong của tôi
Máu nghệ thuật chảy trong người SOOBIN, chắc chắn là thừa hưởng từ bố.
Mỗi lần nhìn ông mặc một chiếc áo may ô, cứ ngồi co chân lên ghế. Từ phòng tôi nhìn qua căn phòng của bố mẹ, tiếng nhạc lúc nào cũng vang vọng. Không biết đã bao đêm tôi thấy ông làm nhạc thâu đêm suốt sáng. Khi nhìn bố chơi nhạc, tôi rất thích, cứ lân la hỏi bố. Tôi nói với bố rằng, sau này sẽ là một người làm nhạc giống bố. Cách ông tạo ra một tác phẩm, chính là cách tôi được thừa hưởng sau này.
Ngày xưa, tôi rất thích nhạc sĩ Hồ Hoài Anh đưa nhạc cụ dân gian vào nhạc trẻ. Sau mấy chục năm kể từ khi tôi suy nghĩ về việc ấy, tới giờ tôi mới làm được. Hồi học cấp 2, khi mang cây đàn bầu lên trường đánh, tôi thấy mình như một sinh vật lạ. Tôi hơi xấu hổ với hình ảnh đó. Tới khi VTV đưa hình ảnh đàn bầu của tôi lên và hot trở lại, tôi mới suy nghĩ, liệu đây có phải thời điểm thích hợp để đưa hình ảnh đó lên lại chưa? Thế rồi Trống Cơm là thử nghiệm đầu tiên, và sau đó là tiết mục Ngồi Tựa Mạn Thuyền. Tới Y-Fest, khi đưa chiếc đàn bầu lên sân khấu trước hàng chục nghìn người, tôi cảm thấy việc đưa một di sản văn hóa của dân tộc thật đáng tự hào. Và chắc chắn bố tôi cũng rất tự hào, vì ông sẽ không thể ngờ được SOOBIN sẽ đưa cây đàn bầu trở lại, nhất là khi chứng kiến chặng đường âm nhạc của mình.
Tôi rất thích biểu diễn, thích được người ta nhìn vào mình. Khi nghe những tiếng hò reo của khán giả dành cho mình, sẽ càng khiến tôi hưng phấn.
Tôi từng diễn rất nhiều sân khấu lớn nhỏ rồi. Ở mỗi sân khấu, chỉ cần bước lên, nhìn thấy khán giả hò reo ở phía dưới, tôi sẽ bộc phát hết tất cả cảm xúc của mình. Có hôm, tôi đã nói với quản lý là sẽ diễn giữ sức vì thời gian đó đang có lịch trình dày đặc. Nhưng khi bước lên sân khấu rồi mình lại không thể bớt sung được, lại cháy hết cỡ. Đó là cái máu của mình rồi. Lên sân khấu 50 hay 50.000 khán giả, SOOBIN sẽ vẫn diễn như vậy.
Nếu là một người trong đám đông khán giả, SOOBIN sẽ lo lắng và khó hòa vào đám đông. Nhưng ở trên sân khấu, khán giả càng đông SOOBIN diễn càng sung.
Nhưng cũng có những sân khấu, tôi cảm nhận được rằng, khán giả chỉ vỗ tay cho có. Có những lúc, tôi tủi thân vì sự chào đón của khán giả không như mình nghĩ. Tôi không hiểu vì sao tôi lại xuất hiện ở đó và tôi cảm thấy mình không được đón nhận một cách xứng đáng.
Nếu như không phải là mình, cũng rất nhiều nghệ sĩ ngoài kia đang phải trải qua cảm giác tương tự. Họ cống hiến, phục vụ khán giả, đương nhiên là vẫn nhận được tiền rồi. Nhưng họ cũng muốn được những tiếng vỗ tay, hò reo. Tại sao những siêu sao thì nhận được phản ứng “điên cuồng” từ khán giả, còn những nghệ sĩ nhỏ lại bị khán giả hờ hững?
Dạo gần đây, tôi nghe bài Duyên Kiếp Cầm Ca của anh Binz, đây là bài hát anh ấy khá trăn trở về những mặt đối lập của nghệ sĩ. Khi ở trên sân khấu bạn đầy ánh hào quang, nhưng ở bên ngoài liệu khán giả có còn tung hô mình nữa không? Khi mình ở đỉnh cao và khi hết thời, sự khác biệt sẽ ra sao?
Ngành công nghiệp âm nhạc rộng lớn, không nhất thiết mình cứ phải làm ca sĩ mới là làm nhạc. Không đi hát thì làm sản xuất, mix master, music director… Có rất nhiều thứ mình có thể làm nếu không đi hát nữa. Sẽ rất khó để SOOBIN theo một ngành khác nếu không phải nghệ thuật. Tôi nghĩ, cống hiến cho nghệ thuật không bao giờ là đủ. Kể cả sau này già, khổ, tôi vẫn sẽ cống hiến cho âm nhạc. Có nhiều người rất thích làm nhạc nhưng cơ hội tiếp xúc với môi trường âm nhạc quá ít. Còn hiện tại, tôi đang được sống trong môi trường chỉ toàn âm nhạc, nên lúc nào cũng có cảm hứng âm nhạc. Nếu không tự làm nhạc, tôi sẽ kết hợp với các anh em. Nếu không làm nghệ thuật, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì. Nhờ có âm nhạc, nghệ thuật, SOOBIN trở thành một người tốt hơn, có sự nghiệp, những mối quan hệ như bây giờ.
Nếu không làm nghệ thuật, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì.
Hiện tại, tôi cảm thấy mọi thứ đang đến rất nhanh. Một cảm giác giống như cách đây 8 năm trước, sau khi tôi có bản hit đầu tiên - Phía Sau Một Cô Gái. Trong vòng mấy tháng, mọi thứ đến với tôi rất nhanh. Tôi không bỡ ngỡ vì đã từng trải qua cảm giác ấy rồi.
Tôi đang tận hưởng cảm giác ấy nhiều hơn, và tôi nghĩ mình còn có một trọng trách lớn hơn ngày xưa. Giờ SOOBIN đang ở độ chín trong sự nghiệp, nên mọi thứ đều phải tính toán kĩ. So với cách đây 4 năm trước, hướng đi của SOOBIN rõ ràng hơn rất nhiều. Những ý tưởng cũng đến liên tục với mình, đặc biệt là sau Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai. Những màu sắc mới đến với mình, không chỉ còn là những gì khán giả đã biết đến SOOBIN từ trước. Bây giờ những cái SOOBIN đưa ra đều sẽ khiến khán giả chờ đợi. Tôi muốn tập trung làm một điều gì đó, để cho các em nghệ sĩ Gen Z noi theo.
Tôi rất muốn mang Việt Nam đi ra thị trường quốc tế. Nếu như có cơ hội, SOOBIN sẽ làm hết sức để mang tự hào về cho khán giả Việt Nam. Mong ước lớn nhất trong năm sau của SOOBIN là làm một concert riêng. Pháo hoa bay rợp trời, “thần đèn” xuất hiện. Điện thoại của SOOBIN giờ toàn hình concert. Mọi người thường nhắc tới manifest, SOOBIN cũng liên tục nghĩ về điều đó. Nếu tôi làm được concert, thì nó chứng minh rằng bản thân SOOBIN xứng đáng với điều đó. Đó chính là nơi thể hiện rõ nhất cái tôi nghệ thuật của mình.
SOOBIN sẽ liên tục đặt mục tiêu để không rơi vào trạng thái buông lỏng bản thân. Đôi khi cũng sẽ có những điều tôi không thể nghĩ đến, nếu như tôi không làm. Mình phải hiểu cốt lõi của công việc, thì sẽ có cách để bản thân không bị cuốn theo vòng xoáy showbiz. SOOBIN không thích đặt mục tiêu xa - “Tôi sợ tính xa quá mà không biết lượng sức, khi ngã xuống thì không ai đỡ mình dậy”.
Tôi có nhiều anh em để tâm sự và cho lời khuyên. Có lúc tôi cũng nóng giận, bộc phát, nhưng cũng có nhiều người can ngăn, để mình làm những điều đúng đắn. Dần dần, tôi rèn được sự bình tĩnh, suy xét mọi chuyện kĩ càng. Rất lâu rồi SOOBIN không có phát ngôn gì về cuộc sống hay showbiz. SOOBIN chỉ muốn mang đến năng lượng vui vẻ, thoải mái, dù cho mình gặp những chuyện bất như ý. Tôi không muốn để tâm trạng của mình ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Và SOOBIN cũng rất sợ ai nghĩ xấu về mình. Một tính cách rất trai Hà Nội.
Tôi sợ tính xa quá mà không biết lượng sức, khi ngã xuống thì không ai đỡ mình dậy.
Tôi rất thích các fan gửi thư tay. Tôi sẽ lưu lại tất cả những lá thư đó trong một chiếc hòm, sau này khi con mình biết đọc, tôi sẽ cho con đọc để biết bố ngày xưa từng được mọi người yêu thương như thế nào, và tự hào về bố nó. Có một cô 60 tuổi gửi cho tôi một chiếc khăn thêu tay. Cô nói sau bài hát “Mẹ Yêu Con”, cô đã rất xúc động nên muốn gửi món quà này để SOOBIN biết rằng không chỉ có những bạn fan trẻ, mà cả những khán giả lớn tuổi như cô cũng dành tình cảm cho mình. Ngoài ra, có cả những em bé 3-4 tuổi, cả gia đình cũng đều yêu mến SOOBIN.
Ngày xưa, tôi thường có suy nghĩ khi làm nhạc sẽ có người khen người chê, đó là quy luật chung. Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ai ghét mình cũng được. Còn những người yêu thương, dù là qua những bài hát hay là qua con người, thì mình đều trân trọng. Tôi luôn ý thức rằng phải luôn giữ hình ảnh cá nhân trong mắt họ. Tôi nói với quản lí rằng “với họ, mình đang là một người có sức ảnh hưởng. Vì vậy, mình phải sống làm sao để truyền cảm hứng cho các bạn trẻ”. SOOBIN mong rằng, khi các bạn trẻ theo đuổi một cái gì đó, hãy làm hết tâm, hết lòng với nó, thì sẽ nhận được kết quả xứng đáng.