“Thất bại có gì đâu mà sợ? Làm được thì vui, không làm được thì… thôi”
Đã ai nói Pew… ngông chưa?
Ngông trong “ngông cuồng” thì chắc chắn là không. Tôi không muốn và cũng chưa bao giờ nghĩ mình ngông theo từ đó cả. Vậy nên tôi từng giật mình khi một người nói tôi ngông. Bạn biết đấy, người ta có thể nói tôi điên, tôi khùng, nhưng “ngông” lại là một từ khó diễn tả vì tôi thấy mình vốn là người rất dĩ hòa vi quý.
Tôi nhận ra một điều là có lẽ mọi người đều cảm thấy mình có gì đó… là lạ. Đơn cử như việc bán hàng online, người khác thì chỉ cần lên livestream thôi nhưng tôi sẽ là đứa đi lang thang ngoài đường để quan sát hành vi mua bán của mọi người. Tôi tới tận nơi những người bán hàng làm công việc đó hàng ngày, nhìn xem họ bán hàng bằng cách nào và suy nghĩ xem mình đã phù hợp để bán sản phẩm đó tại thời điểm này hay chưa?
Tôi sẽ là đứa đi lang thang ngoài đường để quan sát hành vi mua bán của mọi người. Tôi tới tận nơi những người bán hàng làm công việc đó hàng ngày, nhìn xem họ bán hàng bằng cách nào và suy nghĩ xem mình đã phù hợp để bán sản phẩm đó tại thời điểm này hay chưa?
PEWPEW
Tôi quan niệm bán một sản phẩm cũng kéo theo rất nhiều những vấn đề của sản phẩm đó, và việc của người bán là phải thật hiểu về những thứ mình mang đến cho khách hàng. Bán đồ ăn chẳng hạn, tôi đã có rất nhiều những lời mời bán nhưng chưa làm. Bởi tôi chưa hiểu cách những người bán mặt hàng này giao tiếp và kết nối với khách hàng. Hàng ngày, tôi ra chợ đầu mối bán trái cây hay thức ăn, tôi nhìn cách các cô chú dậy sớm đi nhập thịt, rau, củ, quả về bán, lắng nghe từng câu rao hàng của họ với từng cao độ và âm vực khác nhau. Một ngày nào đó tôi hy vọng mình sẽ hiểu được, và khi đã hiểu được, cảm được rồi thì cứ thế mà tiến thôi. Chẳng cần phải bán được một container mà chỉ cần một cân hay chục cân thôi đã tốt lắm rồi!
Chia sẻ một chút về lý do tôi nghĩ đến từ “ngông” khi nói chuyện với Pew. Từ “ngông” với tôi không mang nghĩa tiêu cực hay bất cần đâu, mà nó nghiêng về sự dám nhiều hơn.
Ừ, cái “dám” này thì tôi nhận.
Trừ những thứ phạm pháp và trái đạo đức tôi sẽ không bao giờ làm, thì với những thứ còn lại, tôi luôn đặt ra câu hỏi: “Tại sao không?”. Tôi đi du học từ khi còn rất nhỏ và là một trong những người Việt Nam ít ỏi ở nơi mình học. Sau khi ổn định, tôi lại về Việt Nam, liên tục làm rồi nghỉ. Đằng sau mọi quyết định ấy của tôi là suy nghĩ: “Mình có mất gì đâu nhỉ?”. Đa phần mọi người không dám làm điều gì đó là bởi họ nghĩ tới những thứ họ sẽ không được, sau đó là mất và lẹm vào những thứ mình đang có, thậm chí tất cả mọi thứ trong tay. Mọi người thường nghĩ rất xa và toàn nghĩ đến những thứ tiêu cực, thay vì nghĩ rằng tôi sẽ có được gì khi dám làm.
Đa phần mọi người không dám làm điều gì đó là bởi họ nghĩ tới những thứ họ sẽ không được, sau đó là mất và lẹm vào những thứ mình đang có, thậm chí tất cả mọi thứ trong tay. Mọi người thường nghĩ rất xa và toàn nghĩ đến những thứ tiêu cực, thay vì nghĩ rằng tôi sẽ có được gì khi dám làm.
PEWPEW
Gần đây nhất, tôi rời khỏi ngành giải trí, xa hơn là từ bỏ công việc ổn định ở tập đoàn. Mọi người chỉ hỏi rằng: Đang ổn như vậy tại sao nghỉ? Nhưng ngay từ đầu, tôi chỉ nghĩ rằng tôi vẫn đủ cơm ăn 3 bữa, quần áo dù không đẹp nhưng cũng đâu đến độ rách rưới. Tôi đâu có mất gì? Mọi thứ vẫn thế. Ngành nghề nào chẳng có người này, người kia và ai cũng đều vui vẻ và tích cực. Đã vậy thì cứ làm thôi!
Nhưng chẳng lẽ Pew không sợ thất bại?
Ui, thất bại có gì đâu mà sợ?
Tôi không đi tìm định nghĩa của thành công và thất bại, cũng chẳng nghĩ mình thành công theo cách nào. Làm được gì thì vui nấy, không được thì… thôi. Với tôi, kết quả ra sao thì nó vẫn chỉ là kết quả. Cái quá trình chúng ta quyết định làm, rồi ta phải suy nghĩ, cân nhắc xem thế nào thì tối ưu, làm sao để thuận lợi - như thế mới thú vị. Thành công hay thất bại thì hãy để người khác đánh giá đi! Cuộc đời mà, được cái này sẽ mất cái kia. Thành cái này kiểu gì cũng bại cái khác. Ta đâu thể trọn vẹn được mọi thứ trong tay? Vậy nên, đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng làm mà không có mục tiêu thành bại thì chẳng phải sẽ hơi mông lung ư?
Trong công việc thì khác nhé. Tôi luôn đặt ra những mục tiêu cụ thể cho mình.
Ví dụ, ngày mới về Việt Nam, tôi đặt mục tiêu biến streamer thành một nghề và có thể kiếm sống được từ nó. Tôi may mắn nhận được sự giúp đỡ của nhiều người và đúng là mọi thứ đều thuận lợi. Hiện tại, tôi đã có một mục tiêu mới trong công việc này. Dù chưa chia sẻ được nhưng tôi cũng đã xác định rõ con đường để đạt được nó rồi. Không một phút giây nào tôi có suy nghĩ chệch khỏi mục tiêu đó cả.
Dù vậy, tôi vẫn nghĩ rằng lời khuyên “Đừng sợ thất bại” nghe giống như một cái bẫy nhiều hơn…
Tôi lại nghĩ rằng mình chẳng đủ để đưa ra lời khuyên cho bất cứ ai đâu. Nhưng nếu có một lời khuyên phải đưa ra cho các bạn trẻ, nó sẽ ngắn gọn thôi: “Làm gì hãy nghĩ kỹ. Nghĩ kỹ rồi mới làm. Làm rồi đừng hối hận. Hãy nghĩ làm sao để tối ưu tiếp và phát triển những thứ mình đang làm”. Tại sao mở quán cafe lại cứ nghĩ đến chuyện sẽ phá sản và đóng cửa, hoặc nghĩ quán mình sẽ đông khách và mình trở thành ông bà chủ?
Đừng nghĩ đến hai thái cực đó vội mà hãy nghĩ về những thứ ở giữa. Nếu chỉ có một khách thì người khách đó là ai? Anh ta ghé đây vì cafe ngon hay chỉ vì nhà anh gần? Chuyện có hai khách, ba khách, năm khách… mới là những chuyện phải nghĩ. Đóng cửa thì có vấn đề gì đâu. Ai cũng làm cafe thì lấy đâu ra người đi uống? Phá sản chỉ là một trạng thái, hãy dành thời gian và năng lượng cho những thứ ở giữa như là hành trình, là trải nghiệm, là bài học. Đừng để suy nghĩ về thất bại hay thành công chi phối hành động của bạn. Nghĩ kĩ những gì mình cần làm, và đã làm rồi thì chỉ tập trung để phát triển nó tốt hơn.
Phá sản chỉ là một trạng thái, hãy dành thời gian và năng lượng cho những thứ ở giữa như là hành trình, là trải nghiệm, là bài học. Đừng để suy nghĩ về thất bại hay thành công chi phối hành động của bạn. Nghĩ kĩ những gì mình cần làm, và đã làm rồi thì chỉ tập trung để phát triển nó tốt hơn.
Pewpew