Nói về những mục tiêu nghề nghiệp, kỹ năng của chính mình, Duy luôn thể hiện sự tự tin cao. Chẳng hạn, nếu đặt ra mục tiêu là quãng đường đi từ A đến B, Duy Đào khẳng định mình sẽ cố để đi được đúng lộ trình bằng mọi cách. Trong hành trình ấy, Duy tin vào gốc rễ của bản thân là người luôn nghiên cứu rất kỹ tất cả mọi thứ, có một vốn sống và chuyên môn tốt… và tự tin với bản thân cùng những người làm cùng mình.
Thế nhưng, dù là vô hình hay hữu hình, ai cũng sẽ có những nỗi sợ riêng. Duy Đào sợ thời gian, sợ những gì bản thân chưa biết, nhưng cũng tò mò với những thứ mình sẽ biết. Ngoài ra, còn có những nỗi sợ “tâm linh” hơn như là: sợ đen, sợ xui.
“Tôi là người châu Á nên có kiêng có lành. 2 năm nay, tôi kiêng không ăn mực, không ăn vịt. Lúc mới nhận dự án không dám ăn vì sợ xui, làm xong rồi cũng không dám ăn vì đợi xem kết quả như thế nào. Xong rồi lại bắt đầu 1 việc khác. Cứ thế, dự án này, nối tiếp dự án kia nên… mãi chưa được ăn mực. Dù tôi cực thèm ăn mực chiên giòn”.
Là người làm sáng tạo, có 10 năm sinh sống, học tập và làm việc ở Mỹ nhưng cách Duy Đào nói chuyện khiến người ta cảm giác, anh chưa từng rời xa Hà Nội, rời xa Việt Nam dù chỉ một giây. Từ cách thể hiện tình yêu với Hà Nội - nơi sinh ra và lớn lên, những câu nói không chêm tiếng Anh mà lại thích ví von ca dao, tục ngữ, đến cả những thói quen ẩm thực của Duy đều mang đậm nét truyền thống người Việt.
Vì vậy, Duy Đào rất sợ khi ai đó chẳng may nhầm và nói rằng anh là người Mỹ gốc Việt.
“Có một số người hiểu nhầm tôi là người Mỹ gốc Việt. Chắc là do tôi đảo tên họ ngược lại nên nghe có vẻ Hải Ngoại (cười). Tôi không thích điều này, không thích bị thay đổi quốc tịch của mình và cũng không thích nhận những thứ không phải là mình.
Tôi tôn trọng giá trị và học hỏi những điều tốt đẹp ở các quốc gia trên thế giới. Nhưng tôi không bao giờ quên mình là người Việt. Và người Việt mình cũng có rất nhiều người giỏi.
Những giá trị của người Việt thì mình nên tôn vinh và tự hào. Nên tôi rất sợ ai đó nói hay hiểu nhầm tôi là người Mỹ gốc Việt. Tôi chỉ đi “ngó nghiêng” một tí rồi lại về, tôi vẫn ăn phở Hàng Đồng có hành, vẫn ăn xôi chả chan nước thịt, uống trà bát bảo thêm viên đá vỉa hè mà”.
Duy Đào là một người có “chút nghệ”!
Nói vậy là bởi chất cảm ở trong Duy Đào “khác người” lắm. Ngoài duy mỹ, anh còn dễ rung động, lãng mạn trong mọi mối quan hệ: giữa người với người, người với vật, con người với thiên nhiên,... Nhìn đâu cũng thấy có câu chuyện gì đó đang kể, thấy vui, thấy buồn rõ rệt. Cũng vì thế mà Duy Đào nói bản thân có tính thơ “chảy trong người”.
"Những giá trị của người Việt thì mình nên tôn vinh và tự hào. Nên tôi rất sợ ai đó nói hay hiểu nhầm tôi là người Mỹ gốc Việt. Tôi chỉ đi “ngó nghiêng” một tí rồi lại về, tôi vẫn ăn phở Hàng Đồng có hành, vẫn ăn xôi chả chan nước thịt, uống trà bát bảo thêm viên đá vỉa hè mà".
Ngoài đời là vậy. Còn khi vắt óc suy nghĩ, làm công việc sáng tạo của mình, Duy cũng quen với việc người đời nhận xét mình “hâm hâm”, kỹ tính và khó tính. Mặc dù chưa từng nhận bản thân là nghệ sĩ nhưng rõ ràng Duy có những tư duy trừu tượng, những yêu cầu siêu cầu toàn đến mức người bình thường đôi khi cảm thấy khó hiểu.
“Nhiều người làm với tôi thì nghĩ là tôi khó tính, có người thì lại thấy tôi rất dễ tính. Thực ra thì tôi chỉ khó tính với những người không khó tính với bản thân họ thôi. Còn những người khó tính với bản thân thì chắc chắn là phải tin họ rồi.
Tôi không coi thiết kế là làm nghề nghệ thuật. Bản chất của thiết kế vẫn là làm dịch vụ. Tất cả sản phẩm đều là của mình nhưng không phải dành cho mình. Nên có “chất nghệ” hay “hâm hâm” thì vẫn phải hòa hợp, phục vụ cho mục đích chung và phải làm tốt nhất có thể. Có người “hâm” ít, người “hâm” nhiều. Có người “hâm” theo kiểu không làm phiền đến ai nhưng có người lại rất phiền phức. Ai nhận xét tôi “hâm” cũng được, miễn là sản phẩm làm ra tốt nhất và mang lại 1 giá trị nào đó”.
"Bản chất của thiết kế vẫn là làm dịch vụ. Tất cả sản phẩm đều là của mình nhưng không phải dành cho mình. Nên có “chất nghệ” hay “hâm hâm” thì vẫn phải hòa hợp, phục vụ cho mục đích chung và phải làm tốt nhất có thể".
Ai cũng tưởng làm sáng tạo chắc lúc nào cũng phải “bay bay”, có những tiêu chuẩn theo dạng “kén cá chọn canh” riêng. Tuy nhiên điều này ở Duy Đào lại rất bình thường. Anh cũng có lúc cạn kiệt năng lượng, những “thớ cơ” trong não mệt mỏi y hệt như bắp chân vừa được chạy vài vòng… Những lúc như vậy, các mảnh ghép lộn xộn tưởng là “đồng nát” mà Duy từng kể sẽ được phát huy tác dụng.
“Tôi nhiều khi nhận các dự án chỉ để trả lời cho những câu hỏi tu từ trong đầu mình. Tự hỏi xem mình có làm được không, tò mò xem hướng giải quyết sáng tạo nào sẽ được mình nghĩ ra. Thước đo cuộc sống và công việc của tôi được tính bằng sự lãng mạn. Nếu thấy những thứ có nhiều yếu tố đó, tôi sẽ rất được thu hút. Tôi hay tự hỏi là mỗi khi làm dự án là có xứng đáng hoặc công bằng không? Xứng đáng là nếu đối tượng hoặc chủ đề mình làm mang 1 giá trị tốt cho cộng đồng và xã hội. Còn công bằng là về tài chính và thời gian của tôi và những người làm cùng. Làm nghề nào cũng thế, ít khi có đủ cả 2 yếu tố đấy, nhưng tôi luôn thấy may mắn vì được làm việc, dù có như thế nào.
Ngày xưa tôi thích đọc truyện Đô-rê-mon, mỗi ngày Nôbita sẽ nói với chú mèo máy 1 vấn đề, và các cách giải quyết của Đô rê mon thì mỗi lần 1 khác, mặc dù các vấn đề của Nôbita khá giống nhau (cười). Đối với tôi đó là sáng tạo, và tôi cũng cố gắng hướng đến điều đấy trong mỗi dự án mình làm”, quan điểm làm nghề của Duy Đào.