HIEUTHUHAI đã có một năm 2024 đáng tự hào. Những thành tích như việc đánh chiếm Top trending trong suốt cả một mùa hè, trở thành nghệ sĩ có lượt nghe nhiều nhất Việt Nam năm 2024, hay phủ sóng toàn bộ những biển quảng cáo đắt đỏ nhất ở khắp các đô thị lớn nhỏ - tất cả những điều đó chỉ là thành quả của một năm làm việc hết mình và theo đuổi mục tiêu bằng một sự nghiêm túc, khắc kỷ nhưng cũng đầy nhiệt huyết.
Trong cái bong bóng khổng lồ cứ thế lớn dần của hào quang và những lời tán dương, bằng một cách nào đó, Hiếu vẫn tìm được cách luôn giữ cho chân mình chạm đất. 25 tuổi, Hiếu vẫn đang tìm cách “sống hai cuộc đời” một cách trọn vẹn mà không đánh mất đi những gì tạo nên danh tính của mình. Một rapper nhưng cũng là một thần tượng. Một ngôi sao nhưng cũng là một chàng trai đang học cách trưởng thành. Đón nhận những trách nhiệm của một tấm gương nhưng không để áp lực của hình mẫu hoàn hảo chi phối.
Bằng một tầm nhìn rõ ràng và động lực quyết liệt không thể cản bước, Hiếu không chỉ tiến lên phía trước một mình mà còn đồng hành với những người đồng đội thân thiết, truyền cảm hứng cho cả những người trẻ đang dõi theo mình chỉ bằng cách nỗ lực sống tốt hơn.
Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để đến cuối ngày, Hiếu có thể nhìn vào những gì mình có được và tin rằng mình xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp ấy.
Xin chào Hiếu, thật vui vì một năm lại được ngồi xuống nói chuyện với bạn. Năm vừa rồi, Hiếu thấy mình đã làm được những gì?
Tôi nghĩ mình đã làm được rất nhiều những bài nhạc hay, làm việc rất nhiều và liên tục. Gần như tôi không có thời gian nghỉ ngơi trong năm vừa rồi.
Vậy Hiếu có bao giờ nghĩ đến việc mình đã mất những gì không?
Có lẽ là thời gian dành cho bản thân. Ví dụ như tôi không thể viết nhạc cho chính mình, không dành thời gian cho những thứ thiên về cái tôi của bản thân nhiều hơn.
Hình như Hiếu hơi khắt khe với mình quá nhỉ?
Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Phải có sự khắt khe thì mới tạo ra được những thứ hay ho. Người ta có câu: Áp lực tạo nên kim cương. Tôi thấy câu đó khá đúng. Năm vừa rồi và cả những năm tới, tôi vẫn sẽ khắt khe với bản thân mình. Tôi là người ít khi cho bản thân mình sự bao dung.
Tôi có thể hỏi tại sao được chứ?
Tôi đang ở trong một giai đoạn muốn push bản thân đi xa nhất có thể và đạt tới giới hạn tốt nhất mà mình có thể đạt được. Thậm chí, tôi vẫn đang trong hành trình tìm xem giới hạn mình ở đâu. Tôi không muốn nghỉ ngơi quá nhiều mà luôn nghĩ cách đặt bản thân mình vào… thế khó.
Lần gần nhất Hiếu thấy hạnh phúc là khi nào?
Tôi không hiểu quá rõ định nghĩa về hạnh phúc. Chắc với tôi, hạnh phúc chỉ đơn giản là cảm thấy vui với cuộc sống của chính mình. Tôi thích dùng từ “vui” hơn. Vui nhất khi viết ra được những bài nhạc hay. Vui nhất khi được làm những điều luôn mơ ước từ ngày nhỏ hay đơn giản là được đứng trên khấu, nhìn xuống và thấy những banner, những tấm hình mà các bạn giơ lên để thể hiện tình cảm với mình.
Để tồn tại trong showbiz thường có hai kiểu: Sống hòa vào những thị phi và trở thành một trong số đó để vụt lên, hoặc nhìn ánh sáng của mình tắt dần vì chọn sự tử tế. Hiếu sẽ chọn con đường nào?
Tôi nghĩ mình sẽ chọn sống như một người tử tế. Trước giờ tôi vẫn chọn sống theo cách mình muốn và cho khán giả thấy đó là mình chứ không cố thể hiện bản thân là một ai khác, càng không cố tạo ra một hình ảnh nào đó không đúng với bản thân. Con người tôi thế nào thì khán giả đều thấy được. Tôi đơn giản lắm, không có nhiều sự tính toán bên trong đâu. Đặc biệt là ở cách thể hiện tình cảm với mọi người hay cách cho khán giả thấy cá tính của mình.
“Tử tế” với tôi về cơ bản là sống đàng hoàng. Con người hiện đại ai cũng có ý niệm về sự tử tế. Tôi nghĩ, ai cũng thích một người tử tế, chân thật, đàng hoàng - nhất là người làm nghệ thuật. Nhưng đôi khi, tôi cũng nghĩ nhiều về việc mọi người hay nhầm lẫn giữa “tử tế” và làm hài lòng người khác. Đâu phải lúc nào mình cũng thân thiện và thể hiện như cách xã hội mong muốn thì mới được gọi là tử tế. Hai khái niệm đó đôi khi cũng chồng chéo lên nhau đó ạ.
Và khi quyết định tách bạch giữa việc tử tế khác với việc cố làm hài lòng số đông, chúng ta sẽ có sự phản kháng? Đó có phải lý do Hiếu cho ra mắt bài Trình?
Tôi hay nói về câu chuyện “sống giữa hai cuộc đời” nó là như vậy. Một người bình thường khi chạm đến cột mốc này thường hạn chế thể hiện cái tôi quá nhiều, bởi họ sẽ nghĩ về những thứ mình có thể mất đi. Có những người lại thấy điều đó cũng… hay, nhất là những người trẻ giống tôi. Nhưng cũng có những cô chú lớn tuổi theo dõi và tôi sợ sẽ làm họ phật lòng với một sản phẩm như vậy.
Dù sao thì tôi nghĩ, về hình ảnh thì mình nên giữ được sự chỉn chu và mẫu mực. Nhưng âm nhạc thì đừng nên đánh mất cái tôi quá nhiều. Tôi vẫn đang học cách cân bằng việc đó. Và tôi tin rằng có lý do và thời điểm thích hợp để một bài nhạc nào đó được ra đời.
Hiếu có cảm giác trọn vẹn và như trút bỏ được nỗi lòng khi cho ra mắt bài đó không?
Tôi nghĩ mình đã đem tới một góc nhìn không-ai-muốn-nhìn. Mọi người cứ so sánh về trình độ người này người kia, ai trình cao hơn ai. Hồi nhỏ tôi cũng vậy, cũng có suy nghĩ giống mọi người, cũng xét nét bạn A và bạn B, cũng đăm chiêu với những câu chuyện đó hoài. Nhưng sau này khi lớn lên, tôi hiểu là mỗi người có một mục đích và không phải mục đích nào cũng giống nhau. Con đường chúng ta đi đâu giống nhau, cách thể hiện cũng không giống nhau. Tôi làm như thế này đâu có nghĩa là tôi dở hơn bạn và nếu bạn chọn cách làm khác cũng không có nghĩa là bạn dở hơn tôi.
Khi cho ra mắt bài Trình, nhiều người hiểu lầm vì tôi ra bài đó để thể hiện trình của mình. Nhưng tôi nghĩ thế này: Nếu ra một bài nhạc chỉ để chứng minh tôi có trình thì có lẽ cũng… không có trình lắm đâu. Trình của tôi đã được thể hiện qua những bài hát từ trước tới giờ. Bài hát đó chỉ để giãi bày những góc nhìn là tôi đang muốn những điều này, và trình của tôi là có thể đạt được những thứ đó. Tôi không quan tâm việc bạn chấm điểm tôi bằng thang điểm nào. Tôi chỉ biết rằng đó đang là thang điểm của tôi và tôi sẽ sống vì nó trong lúc này.
Có vẻ Hiếu là người rất kiên định với mục tiêu mình đặt ra.
Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Tôi từng thấy nhiều người làm hoài mà không biết mục tiêu của mình là gì? Mục tiêu cần thiết trong cuộc sống và mọi người cần phải nghĩ về nó đủ nghiêm túc. Chỉ khi có mục tiêu, chúng ta mới có quy trình để đạt được nó.
Tức là Hiếu biết rõ điều mình muốn làm là gì. Tôi thì nghĩ chữ “muốn” và chữ “cần” khác nhau rất nhiều. Bạn “muốn” làm khác với bạn “cần” làm. Vậy trong suốt 4 năm qua, những gì Hiếu “muốn” và “cần” có giao điểm với nhau không?
Tôi công nhận chuyện “muốn” và “cần” là rất khác nhau nhé. Và trong 4 năm qua, tôi nghĩ những điều mình muốn và cần đã có sự giao thoa. Dù có một vài điểm mình cần điều chỉnh nhẹ thôi. Thời gian đần đây thì tôi có một chút mâu thuẫn trong những “muốn” và “cần” này. Tôi rất muốn làm tiếp và hoàn thành album tiếp theo của mình thật nhanh, nhưng lại luôn có cảm giác mình cần một chuyến đi để nghỉ ngơi và thư giãn thật sự. Tôi biết là mình cần nó nhưng không muốn nó. Ngược đời như vậy đấy. Người ta thì muốn du lịch nhưng cần phải làm. Tôi thì muốn làm nhưng lại cần đi du lịch.
Hôm trước khi đến xem Hiếu diễn, đứng ở dưới nhìn lên sân khấu, tôi tự hỏi Hiếu đã trải qua những gì trong khoảnh khắc đó. Trong suốt nhiều năm với hơn 200 lần chuẩn bị bước lên sân khấu diễn, Hiếu đã nghĩ gì?
Lúc nào khi chuẩn bị bước ra sân khấu thì tôi đều muốn mình hát thật hay, thật truyền cảm và giao lưu thật dễ thương. Chắc không chỉ tôi đâu mà ai cũng sẽ muốn màn trình diễn của mình có thể viral chút xíu. Bước chân vào nghệ thuật, ai mà chẳng tham vọng. Tôi nghĩ tham vọng đó là cần thiết.
Tôi có từng coi một cái clip, người ta nói rằng nếu muốn thành công thì cần có một sự ám ảnh nhất định. Tôi thấy điều đó đúng. Nếu ta không nghĩ đến thành công đủ nhiều, không cố gắng để đạt được thì khả năng giật được nó khá thấp. Thành công vốn là thứ phải giật lấy mà, đâu phải tự nhiên nó được đặt vào tay mình. Vậy nên, tham vọng là điều tiên quyết.