Sau gần 10 năm nỗ lực, Quang Hùng MasterD cuối cùng đã khẳng định được vị trí của mình trong lòng khán giả, trở thành một trong những nghệ sĩ trẻ đắt show nhất hiện nay. Từng là một cậu bé ôm nhiều giấc mơ lớn, Quang Hùng đã được làm quen với nốt nhạc qua những giai điệu guitar của bố. Nhưng với một gia đình không khá giả, nghệ thuật lại trở thành một công việc quá ư viển vông và như một điều tất yếu, bố mẹ luôn lo lắng Phone (tên ở nhà của Quang Hùng) sau này sẽ không bằng bạn bằng bè.
Tuy nhiên, cậu bé Phone khi đó không đóng sập cánh cửa giấc mơ, tự kết thúc hành trình của mình trong sự tiếc nuối, mà thay vào đó vẫn nuôi dưỡng niềm đam mê nghệ thuật giữa không ít nghi ngờ từ bạn bè hay sự lo lắng từ gia đình. Cho đến khi cầm được đồng tiền đầu tiên kiếm ra bằng âm nhạc đưa cho bố mẹ, Quang Hùng mới dám khẳng định sự nghiêm túc và quyết liệt của bản thân.
Từ việc chinh phục bố mẹ - những vị khán giả khó tính đầu tiên, đến việc cân nhắc giữa việc phát triển ở thị trường quốc tế hay khẳng định bản thân trên chính mảnh đất quê hương, Quang Hùng luôn đặt tình yêu với âm nhạc Việt Nam và niềm tự hào dân tộc lên hàng đầu. Chính tình cảm chân thành ấy đã giúp nam ca sĩ sinh năm 1997 vượt qua mọi thử thách, từ sự tự ti trong những ngày đầu biểu diễn quốc tế đến áp lực duy trì phong độ ở quê nhà.
Hành trình của Quang Hùng không chỉ là câu chuyện về một người trẻ dám mơ lớn, mà còn là lời nhắc nhở đầy mạnh mẽ, rằng dù bạn bắt đầu ở nơi đâu, bất cứ lúc nào, bằng cách nào, dù là con đường chẳng giống ai đi chăng nữa, thì sẽ luôn có những cơ hội và may mắn đến với những người chăm chỉ, yêu thương hết lòng và không bao giờ bỏ cuộc.
I. Khi mới chập chững bước vào nghề, đến lúc ngủ tôi vẫn mơ ngày nào đó sẽ được chạy 2-3 show liên tục
Những ngày cuối năm, nghệ sĩ nào cũng đặc kín lịch trình, phải trực tiếp theo chân Quang Hùng trong một ngày chạy show dồn dập, tôi mới thực sự hiểu thế nào là cường độ công việc đáng nể một ngôi sao hàng đầu. Sáng sớm, Hùng đã tất bật trong phòng thu để hoàn thành một ca khúc chuẩn bị đi diễn. Đến trưa, Hùng chỉ kịp ăn kịp một bát cơm, rồi vội vàng makeup để kịp giờ tham gia sự kiện của nhãn hàng. Cả ngày hôm đó, tôi không nhớ mình đã bao nhiêu lần thở hắt ra, như thể chính mình cũng bị cuốn vào guồng quay này. Nhưng khi liếc nhìn qua Quang Hùng, tôi không khỏi kinh ngạc. Hùng ngồi lặng trên xe, chợp mắt vội giữa chặng đường, như thể tận dụng từng phút để phục hồi năng lượng. Tôi đã muốn trò chuyện, nhưng nhìn Hùng say ngủ, tôi chỉ biết cất đi những câu hỏi trong đầu. Đến sự kiện, Hùng như lột xác. Chỉ vừa xuống xe, Quang Hùng lập tức đổi mood, nụ cười luôn sẵn trên môi. Trong ánh mắt Hùng, không một tia mệt mỏi nào được phép lộ ra.
Chúng tôi về đến nhà quản lý của Hùng đúng 8 giờ tối. Đặt mình xuống sofa, tôi thở phào nhẹ nhõm, đầu óc đầy ắp những suy nghĩ lẫn lộn. Tôi thấy mừng vì chỉ phải đi cùng Hùng một ngày, nhưng cũng tiếc nuối nhận ra một sự thật phũ phàng: tôi khó lòng… đủ sức debut làm nghệ sĩ. Khi tự đánh giá bản thân xong, tôi uống vội một ngụm nước và đề nghị Hùng nghỉ ngơi một chút trước buổi phỏng vấn. Nhưng Hùng từ chối, bảo rằng sau buổi quay, Hùng còn phải chuẩn bị hành lý cho chuyến lưu diễn ở nước ngoài.
Khi ngồi đối diện Hùng, cả hai chúng tôi bắt đầu buổi trò chuyện bằng một nụ cười. Tôi không kìm được nữa, liền hỏi: "Hùng, mệt không?"
"Thật lòng chia sẻ đôi lúc tôi cũng đuối nhẹ nhưng khi ngồi trên xe di chuyển từ show này qua show khác, có nhiều suy nghĩ chạy trong đầu khiến tôi không cho phép bản thân được than thở. Tôi nhớ lại đoạn chập chững bước vào nghề, mình đã từng thòm thèm cảm giác được chạy show đến thế nào. Mỗi ngày, tôi nhốt mình trong phòng thu, cố làm xong công việc để tối ngủ được nằm mơ về một ngày nào đó tôi sẽ được chạy 2-3 show liên tục."
Tôi nhớ lại đoạn chập chững bước vào nghề, mình đã từng thòm thèm cảm giác được chạy show đến thế nào. Mỗi ngày, tôi nhốt mình trong phòng thu, cố làm xong công việc để tối ngủ được nằm mơ về một ngày nào đó tôi sẽ được chạy 2-3 show liên tục.
Tôi đã từng tự hỏi không biết ngày nào mình mới được như vậy, nên hiện tại khi có nhiều cơ hội được đứng trên sân khấu, tôi không có lý do gì để kêu ca mệt mỏi. Mệt mỏi nhất là khi mình không biết phải làm gì thôi.
Bây giờ tôi không làm việc một mình, đi theo tôi còn cả một ekip ai cũng bận rộn cả. Nếu như tôi than mệt thì mọi người sẽ ngay lập tức bị xuống mood. Ngồi trên xe và nhìn mọi người làm việc, tôi rất xót. Mọi người không chỉ làm việc vì cá nhân mà còn đang hỗ trợ tôi hoàn thành giấc mơ của mình. Vì vậy tôi luôn nói trong đầu: 'Mày không được than vãn, mày phải là động lực cho mọi người'.
Khi bắt đầu theo đuổi con đường âm nhạc, tôi không nghĩ mình sẽ đi được quá xa như hiện tại. Tôi chỉ muốn được làm nhạc, được đứng trên sân khấu và chỉ dám mơ một ngày nào đó khi biểu diễn những ca khúc của mình, khán giả sẽ hát theo và gọi tên Quang Hùng. Giấc mơ đó nuôi dưỡng tôi mỗi ngày, cho tôi sự kiên định với con đường mình lựa chọn.
Ngồi đối diện Hùng, tôi không khỏi chú ý đến đôi mắt của cậu – hơi thiếu ngủ, nhưng khi nhắc đến âm nhạc, ánh mắt ấy lập tức bừng sáng, lấp lánh một niềm đam mê khó giấu. Hùng kể rằng người khơi nguồn cảm hứng âm nhạc cho mình chính là bố. Khi còn nhỏ, mỗi lần thấy bố ôm đàn guitar, Hùng lại "lồng lộn" đòi học theo. Nhưng rồi, khi đã học được những nốt nhạc đầu tiên, cậu lại không dám thổ lộ với bố mẹ rằng mình thích âm nhạc. Hùng chỉ biết trốn trong phòng, tự hát trước chiếc gương, tưởng tượng ra một khán phòng chật kín khán giả đang say mê lắng nghe.
Tôi bật cười khi nghe Hùng kể chuyện "mở liveshow lén lút" trong phòng ngủ, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm phục. Cậu bé ngày ấy chắc chắn không thể ngờ rằng, một ngày nào đó, mình sẽ thực sự đứng trên sân khấu hoành tráng ở Mỹ Đình, nơi hàng chục nghìn khán giả đang hướng mắt và hát theo.
"Từ khi còn là một thằng nhóc, tôi đã được làm quen với âm nhạc vì bố tôi chơi guitar rất hay. Tôi xin bố dạy cho mình rồi tự ở trong phòng tập hát, tưởng tượng luôn ngày nào đó sẽ có cho mình những khán giả riêng. Lúc đó tôi không nói với bố mẹ, chỉ chia sẻ với bạn bè về sở thích âm nhạc của mình ra sao. Còn nhỏ nên vô tư lắm, lúc nghe bạn nói 'ông không làm nhạc được đâu' là tôi nổi hứng phải chứng minh cho bằng được. Tôi nhớ mình đã để dành tiền mua một USB, download sẵn một phần mềm rồi trốn bố mẹ ra quán internet để thử làm nhạc. Bố mẹ cứ tưởng tôi trốn đi chơi, và khi thấy tôi trong quán internet cặm cụi cắt này ghép kia cũng không hiểu thằng Phone đang làm cái gì.
Lúc đó tôi chỉ muốn thử làm ra nhạc để chứng minh với bố mẹ và bạn bè thôi. Còn thời điểm thật sự nghiêm túc muốn là khi tôi kiếm được những đồng tiền đầu tiên bằng âm nhạc mang về đưa bố mẹ. Khi bố mẹ cầm trên tay thành quả của tôi, bố mẹ chỉ cười nhưng ánh mắt rất tự hào. Lúc đó tôi biết đây chính là hình ảnh mình muốn thấy nhiều nhất, và những gì tôi phấn đấu từ trước đến nay cũng là vì tôi muốn thấy bố mẹ nhìn mình bằng đôi mắt như vậy.